Tây Xuất Ngọc Môn – Chương 37

37. Lúc mới gặp người này Liễu Thất thật ra cũng chẳng có hảo cảm hay ý định tốt đẹp gì. Thời đó như vậy là bình thường, giữa nơi không người pháp luật không cản, ngẫu nhiên gặp người thì đa phần đều là phường xảo trá, ta cướp đoạt ngươi, ngươi tính kế ta, cá lớn nuốt cá bé. Xong chuyện là mất hút, giang hồ không gặp lại nhau. Vậy nên rất ít khi xưng anh em huynh đệ.

Người nọ tóc xoăn, đeo kính mắt, trong bao tải ngoại trừ bút vở thì chỉ còn hộp dưa muối và ít bánh nướng. Cách nói chuyện nho nhã, bộ dạng lại nghèo kiết hủ lậu. Gã tự giới thiệu mình là Thần Côn, chí hướng đời này là đi khắp đại giang nam bắc, tìm tới những kỳ nhân dị sự, muốn trở thành người thông hiểu nhất về linh thế. Gã nói vừa qua Thanh Hải, muốn tìm thôn nào đó, ai dè cái chỗ đó ở tận giáp ranh Tân Cương, gã hồ hồ đồ đồ đi vòng qua dãy Altyn-Tagh (A Nhĩ Kim Sơn) thế là đến sa mạc Kumtag.

Cho rằng kẻ này đầu óc không bình thường thành ra Liễu Thất cảm thấy thương hại, tự nghĩ thôi thì bỏ qua cho tên này. Thần Côn hồn nhiên không biết chính mình vừa tránh được một kiếp nạn, còn vui sướng hài lòng đi theo hắn, nói: “Người anh em, chúng ta kết bạn nhé.”

Thế là hai người kết bạn. Một kẻ xảo trá không ưa tịch mịch như Liễu Thất có thêm người luôn miệng nói ở bên cũng không tệ.

Vì thế hai người vào sa mạc Kumtag, đi theo hướng Bắc, tiến vào Lop Nur. Cuối cùng tách ra ở bồn địa Hami.

Khi đó ở Lop Nur ngẫu nhiên vẫn gặp được vài thôn xóm của dân bản xứ – không phải loại làm màu hút khách du lịch mà là thôn xóm thật sự có người ở, phân tán ở những nơi có giếng nước nhiễm mặn hoặc ở phụ cận nguồn nước.

Người cũng không nhiều, có cái thôn thậm chí chỉ có hai nhà ở; do nuối tiếc tình bạn lâu năm nên không muốn chuyển đi. Người già thì đa số sống bằng săn thú, người trẻ tuổi chịu không nổi hoàn cảnh khắc nghiệt đều đã bỏ ra ngoài.

Liễu Thất không quen giao tiếp, bất kể ở đâu cũng chỉ chăm chăm tìm bắt rắn. Thần Côn lại khác, lúc nào cũng lăm lăm sách bút trên tay, vẻ mặt hớn hở tìm lớp người già hỏi thăm chuyện ma quỷ xa xưa truyền lại.

Gã không quá rành tiếng địa phương, người cao tuổi phát âm lại càng khó nghe, Liễu Thất quả thật không hiểu nổi Thần Côn làm cách nào mà mỗi lần đều ghi lại được chi chít trên vở.

Hỏi hắn thích cái gì, Thần Côn chỉ đáp: Chuyện ma quỷ xa xưa.

Đời người, có tiền thì ở nhà lầu ăn rượu thịt chơi đùa nữ sắc, không tiền thì nằm ngủ trên cát nghe kể chuyện xưa. Đêm dài dằng dặc, coi như là tiêu khiển.

Vậy nên mỗi đêm trước khi đi ngủ Liễu Thất đều bảo Thần Côn kể một đoạn. Mà Thần Côn mồm miệng cũng giỏi, vừa mở miệng nói “Chỉ bảo thêm nhé”, lại vừa vui mừng thao thao bất tuyệt.

Tối hôm đó, Liễu Thất nhớ rất rõ đêm ấy hắn đang dùng băng dính quấn lại chiếc gậy bắt rắn bị gãy thì Thần Côn hề hề đi lại, nói Liễu Liễu Nhi, tôi kể chuyện xưa cho anh nghe nhé.

Trần đời có một số người rất giỏi được đằng chân lân đằng đầu, ví như Thần Côn, lúc đầu hắn còn khách khí gọi Liễu Thất là “Người anh em”, bây giờ đã trở mặt gọi “Liễu Liễu Nhi” – nghe có khác gì gọi mấy em gái tiếp rượu đâu. Liễu Thất suýt phát cáu nhưng nghĩ lại thôi, so đo cùng kẻ đầu óc không bình thường làm gì, cứ nghe gã kể chuyện cho xong.

Thần Côn nói: “Anh có biết Hán Vũ Đế không?”

Liễu Thất trả lời: “Sao lại không, tôi đây là người Trương Dịch đấy.”

Cái tên Trương Dịch là do năm đó Hán Vũ Đế tiến bắc đánh Hung Nô, đả thông Tây Vực, lập Hà Tây bốn huyện, cảm thấy mình công lao không nhỏ nên đem đổi tên quận thành Trương Dịch.

Thần Côn rất cao hứng: “Biết thì tốt, vậy tôi khỏi phải giới thiệu.”

“Truyện kể Hán Vũ Đế sau khi đả thông con đường với Tây Vực, thương đội tới lui náo nhiệt. Các thương đội lạc đà liên miên không dứt, mỗi ngày cổng lớn mở ra là vô số đoàn lạc đà lũ lượt kéo vào. Quốc gia cường thịnh, thương nghiệp phát triển.”

Liễu Thất nói: “Đúng vậy, đến triều Đường càng thịnh vượng.”

Thần Côn hạ giọng: “Thế nhưng lại có một lời đồn cứ thế lan truyền, có người nói trong những đoàn thương đội lạc đà này có trà trộn một đội lạc đà ma.”

Liễu Thất nhìn quanh, chỉ thấy sa mạc tối om, giữa đêm hôm nói chuyện ma quỷ có chút rờn rợn.

“Người ta nói, đội lạc đà ma này đi thành một hàng chín người, chỉ theo Ngọc Môn quan ra vào. Các thương đội khác trên đường sợ nhất gặp thổ phỉ, sẽ luôn cùng khách thương khác kết đội cùng đi. Riêng đội lạc đà ma thì không, luôn độc lai độc vãng, vậy mà vung tay đều là hoàng kim ngọc thạch. Sau khi nhập quan cũng không ăn chơi đàng điếm, trừ lúc mua hàng đều chỉ ở lỳ trong phòng. Sau khi xong chuyện, lại yên lặng xuất quan.”

Liễu Thất không tin, nói: “Chỉ vậy mà cũng bị gọi là đội lạc đà ma? Nhỡ người ta toàn người hướng nội thì sao?”

“Chuyện về đội lạc đà ma đã lưu truyền mấy trăm năm, tam sao thất bản rơi rụng không ít, nhưng chủ yếu lưu truyền rộng rãi vào hai thời Hán – Đường. Cũng bởi thời này việc bán buôn mậu dịch mạn Hà Tây phát triển. Sau này nhà Minh bế quan tỏa cảng, trọng tâm kinh tế chuyển về hướng Đông Nam, thành ra chuyện bên này cũng ít người chú ý.”

Thần Côn nuối tiếc: “Khi đó thủ đô là Trường An, hành lang biên giới như Hà Tây không được chú trọng. Lại nói, đội lạc đà này ăn nói bất nhất, mỗi lần nói một kiểu. Lúc thì bảo đến từ Đại Uyển, lúc thì từ Ô Tôn, rồi từ Ba Tư… đủ cả. Nhưng thời đó tin tức không thông suốt, dù có bịa là đến từ NewYork thì cũng chẳng ai biết đấy là đâu. Tất nhiên điểm này chưa tính là kỳ quái, cũng có thể do người ta không muốn tiết lộ tin tức.”

“Kỳ quái là ở chỗ các thương đội tự lan truyền với nhau rằng đội lạc đà ma này chỉ hoạt động ở phạm vi Ngọc Môn quan và đồi Bạch Long chứ chưa từng thấy họ xuất hiện xa hơn ở phía tây. Vì thế mới có lời đồn rằng nơi này có quỷ môn quan, đội lạc đà này chính là từ quỷ môn đi ra ngoài.”

Hiểu rồi. Khi đó Ngọc Môn quan là cửa ải phía bắc trên tuyến đường tơ lụa, đồi Bạch Long chẳng qua là một đoạn đường hung hiểm không thích hợp nghỉ chân. Đà đội này cứ tiến vào đây lại biến mất, vậy thì đúng là khiến người ta hoang mang.

Liễu Thất hồ nghi hỏi: “Là ma thật à?”

Thần Côn thần bí đáp: “Còn phức tạp hơn ma quỷ, nghe nói có người hiểu biết cố ý quan sát thì thấy đà đội này người nào cũng có bóng. Có lần thời tiết không tốt, giữa ban ngày xảy ra bão cát. Bình thường gặp tình huống này thì đám lạc đà sẽ rúc đầu xuống cát, người trốn phía sau. Có thương đội người Hồ, tưởng là đi được nên cứ tiến lên, giữa đường gặp được đoàn lạc đà chín người này, thế mà phát hiện chỉ có lạc đà đang nằm sấp chứ không hề có người.”

Liễu Thất chặc lưỡi: “Thế là đám thương nhân người Hồ lấy hết lạc đà luôn chứ?”

Thần Côn gật đầu: “Đám thương nhân Hồ đó quả thật nảy ra ý xấu, dắt lạc đà đi. Thế nhưng lại vô tình phát hiện bên dưới lạc đà có chéo áo lộ ra. Thương nhân người Hồ tưởng có người trốn dưới bụng lạc đà mới thò tay vào sờ… Biết nói thế nào nhỉ, trong lớp quần áo bùng nhùng không phải người mà là con rối bằng da trâu. Nếu chỉ là con rối thì cũng không sao, nhưng lại nghe kể con rối da kia bị gió thổi, tròng mắt trong hốc mắt lại bỗng nhiên quay tròn, ánh mắt quỷ dị đảo qua, hoàn toàn không giống ánh mắt con người.”

“Thương đội người Hồ sợ vỡ mật, bỏ chạy tứ phía. Giữa lúc bão cát lớn, có người bị gió cát thổi quay cuồng, chạy vòng tại chỗ. Hắn ta nhìn thấy những con lạc đà kia đã đứng dậy, trên lưng đều có người cưỡi, mà trang phục những người này giống y hệt trang phục trên người những con rối da kia.”

“Người này cũng chẳng hiểu ăn được gan hùm mật gấu gì mà còn tiếp tục đi theo. Bão cát càng lúc càng lớn, gió cát thổi mạnh đến mức không mở được mắt, hắn cắn răng đi theo, ai ngờ bị cảnh tượng sau đó dọa sợ vãi linh hồn.”

“Bởi đà đội chín người kia giữa ban ngày ban mặt cứ thế biến mất trước mắt hắn.”

Câu nói cuối cùng này dọa Liễu Thất nổi da gà.

Hắn hỏi Thần Côn: “Sau đó thì sao? Có ai giải thích gì không?”

“Có người nói nơi đó ẩn giấu một quan khẩu người thường không thấy được, bên trong chứa đầy hoàng kim ngọc thạch, có lẽ là một cổ thành không sản xuất được nhu yếu phẩm. Dù sao thì đà đội này đi ra là để mua hàng hóa, đúng không? Cũng có người nói cổ thành này là do Hán Vũ Đế dựng lên, chẳng phải ông ta từng gặp qua Tây Vương Mẫu sao? Do có lời tiên đoán đại Hán diệt vong cho nên đã âm thầm đem lượng lớn vàng bạc tài nguyên đáng giá ra ngoài, nhằm lưu lại cho con cháu sau này tìm cách tái khởi…”

Thần Côn nheo nheo mắt: “Sao hả, nghe cũng hay đúng không? Những truyền thuyết dân gian của Trung Hoa cổ đại chính là một kho tàng văn học khổng lồ. Sau này tôi mà viết sách nhất định sẽ viết nguyên một cuốn về đề tài này.”

Liễu Thất không hé răng.

Hắn cũng cảm thấy đây quả thực là một kho tàng. Có điều từ “kho tàng” này không cùng nghĩa với “kho tàng văn học” mà Thần Côn nói.

Xương Đông nghe xong từ chối cho ý kiến: “Những truyền thuyết dân gian từ xa xưa như vậy nghe cho vui là được rồi, chẳng lẽ Thất gia còn tin là thật?”

Trà dần nguội, Liễu Thất vẫy tay ra dấu với thủ hạ, ý bảo đổi một chén khác.

“Ban đầu tôi cũng không tin. Bao năm như vậy, đã sớm quên rồi. Mãi đến lúc Hôi Bát gặp chuyện tôi mới nghĩ đến. Thằng Sún nói với tôi cái quan tài kia sau khi mở ra cậu có đếm qua số rối da bên trong, số lượng cũng là chín, đúng không?”

Chuyện này thì không còn cách nào chối được, Xương Đông đành chịu.

Liễu Thất nói: “Cậu xem, đều có tiền căn hậu quả cả, tôi đã dính líu tới chuyện này hơn mười năm chứ có ít gì. Nếu chỉ coi nó như chuyện ma quỷ truyền miệng, vậy thì tôi cũng khờ quá rồi.”

Xương Đông nói: “Nói vậy là ông tốn công gọi điện thoại cho chúng tôi đến đây xem ra không phải chỉ để kể chuyện xưa. Vậy thế này nhé Thất gia, ông muốn thế nào cứ trực tiếp nói rõ, tôi sẽ cân nhắc thật kỹ. Nếu có thể hợp tác thì hợp tác. Nếu không thể thì theo quy củ tìm người hòa giải, không thì liều mạng một phen. Ông nghĩ sao?”

Đường mập ở bên cạnh nghe chữ hiểu chữ không, nhưng hắn cũng biết đây là thời khắc mấu chốt, trái tim trong ngực đập bình bịch. Nhìn sang Diệp Lưu Tây thấy cô đang chăm chú nghe, hoàn toàn không có ý sẽ giúp hắn băng bó. Xem ra không trông đợi được, Đường mập tự mở hòm thước, lấy thuốc sát trùng ra dùng.

Liễu Thất cười ha ha, giọng gã vốn khó nghe, giờ cười lên nghe như tiếng lừa hí, Diệp Lưu Tây không nhịn được nhíu mày.

“Xác Hôi Bát chắc chắn phải nhặt, dân giang hồ phải có đạo nghĩa. Mà có hàng ngon thì tôi cũng phải có một phần.”

Xương Đông bất động thanh sắc: “Tôi cũng không cản Thất gia, ông cứ thẳng đại lộ Hala mà đi, vết xe đi vào đồi Bạch Long của tôi chắc chắn vẫn còn, nếu ông vẫn chưa rõ lộ tuyến thì tôi có thể vẽ cho ông một bức.”

Liễu Thất khoát tay: “Tôi sống bằng này tuổi, tuy còn minh mẫn nhưng thân thể không chịu được bôn ba đường xá, chưa kể…”

Gã như vô tình hữu ý nói: “Chưa kể tôi thấy không phải kẻ vớ vẩn nào cũng tìm được quan tài rối da đâu.”

Xương Đông nói thẳng: “Nếu vậy thì phải khiến Thất gia thất vọng rồi. Nói thật ra thì chúng tôi cũng chỉ ngẫu nhiên gặp được. Thứ đó và thi thể Hôi Bát cùng nhau biến mất, chúng tôi cũng thấy hết sức kỳ quái.”

Liễu Thất hắng giọng, đưa tay vào trong áo bông lấy ra một cuốn sổ.

Ánh mắt Xương Đông chợt căng thẳng, thoáng trầm xuống.

Đây chính là cuốn sổ trong phòng anh.

Nén suy nghĩ trong lòng, anh bình tĩnh nói: “Thất gia, chuyện này không được phù hợp.”

Liễu Thất ra vẻ xin lỗi: “Xin lỗi cậu, bệnh nghề nghiệp, tôi có thói quen xem xét nơi người khác trú lại. Cũng coi như cho hai người một bài học, làm việc phải cẩn thận, đừng tạo sơ hở cho người khác lợi dụng.”

Diệp Lưu Tây cũng lạnh lùng hỏi: “Chắc là cũng lục cả phòng tôi rồi hả?’

Liễu Thất lại cho tay vào áo: “Diệp tiểu thư cũng  không đơn giản đâu.”

Thứ gã lấy ra lần này chính là chiếc cốc thú mã não.

Đường mập giật mình, trong đầu run lên; thấy ánh mắt Diệp Lưu Tây biến lạnh, hắn hốt hoảng nuốt nước bọt, cứ sợ cô sẽ bộc phát xông ra túm lấy cổ Liễu Thất.

Liễu Thất đặt cốc thú mã não lên bàn: “Đã làm giả đồ cổ thì đừng có làm giả thứ đồ nổi tiếng quá. Còn cuốn sổ kia tôi xem qua chỗ hiểu chỗ không, nhưng cũng nhìn ra được hai người có chút bản lãnh. Hợp tác cùng người bản lãnh thì cần thành ý; vậy nên tôi có biện pháp, hai người nghe xem có được không.”

“Tôi sẽ chi tiền, các người thì xuất lực. Tôi cũng không đòi hỏi nhiều, thứ nhất muốn nhặt xác Hôi Bát, thứ hai, tìm được đồ tốt gì thì tôi lấy một phần.”

Xương Đông coi như hiểu rõ.

Liễu Thất lão già này rõ là không muốn chịu mạo hiểm nhưng thấy mùi tài lộc thì không đứng yên được, nên tính đem ít tiền đầu tư, kiếm chút lời lãi.

Anh còn chưa kịp trả lời, lại chợt nghe Diệp Lưu Tây đáp ngắn gọn: “Được.”

Cô bước tới, cầm lấy cốc thú mã não trên bàn, ghé miệng thổi vài hơi, rồi lại dùng vạt áo lau vài lần, sau đó nhìn Liễu Thất mỉm cười: “Tôi thích nhất là dùng tiền người khác làm chuyện của mình.”

Tây Xuất Ngọc Môn – Chương 36

36. Xương Đông ngủ một giấc đến gần 11 giờ trưa, cảm giác mệt nhọc bởi vài ngày bôn ba trước đó hiện tại mới thấy rõ. Có điều bây giờ cũng chưa tính là muộn, so với Bắc Kinh, nơi này chậm hơn 2 tiếng.

Cũng đã qua giờ bữa sáng, thôi thì chờ lát nữa ăn trưa luôn đi.

Xương Đông rửa mặt xong lại nghe tiếng gõ cửa, giọng Diệp Lưu Tây vang lên.

“Dọn phòng đây.”

Khách sạn cao cấp thì nói “house keeping”, quán trọ bình dân thì bao giờ khách rời đi mới thu dọn, còn khách sạn này, khách vừa dậy liền dọn phòng – cũng không tệ.

Xương Đông mở cửa, thấy Diệp Lưu Tây đang dựa vào xe dụng cụ, trong tay cầm chiếc chổi, sắc mặt phấn khởi vui vẻ cứ như đang dựa vào xế xịn.

Dọn phòng cũng không phải việc đơn giản chỉ có quét dọn, rất nhiều khách sạn thậm chí còn có các quy định khi dọn dẹp: ví như bên phải bồn rửa tay đặt cái gì, bên trái để cái gì, dây điện của ấm đun nước cuốn thế nào…

Một người chuyên bán dưa như Diệp Lưu Tây chắc chắn phải qua huấn luyện một hai ngày.

Xương Đông hỏi: “Cô đã được dọn phòng rồi à?”

“Vừa rồi có người làm lâu năm có hướng dẫn tôi làm qua hai phòng rồi, cũng dễ ấy mà… Tôi tự mình làm qua vài phòng, lúc xong còn hỏi khách nhân có vừa lòng hay không. Mọi người đều vừa lòng cả, có người còn muốn xin số điện thoại của tôi nữa, nói làm dọn phòng vất vả, sẽ giúp tôi tìm việc.”

Cô cảm khái: “Quả nhiên, nhân tài như tôi có ở chỗ nào cũng không sợ bị mai một.”

Xương Đông mở hẳn cửa ra: “Cô vào đi.”

“Xương Đông này, anh nên có tố chất một chút. Có vị khách vừa mở cửa, tôi hỏi cần dọn dẹp không, người ta đã vội nói không cần.”

Xương Đông thản nhiên nói: “A, nhưng tôi tố chất tầm thường, cần dọn phòng.”

Chữ “cần” còn đặc biệt nhấn mạnh.

Diệp Lưu Tây đành vào trong.

Cô tay chân nhanh nhẹn, cũng không có lười biếng mà rất nhanh thu dọn lại giường, thay ga gối, dọn lại bàn. Lúc nhìn thấy dao khắc và đống da vụn, liền biết anh lại ngồi khắc da.

Lại nhìn đến quyển sổ vẫn để mở, bên trong vẽ đồi Bạch Long: hai hàng Tư Mã đạo kéo dài mười dặm, hai hàng gò đất đối xứng, còn có con mắt quái dị thả cát. Con mắt kia vẽ giống như đúc khiến cô nhìn vào có chút không thoải mái.

Lật qua vài trang thấy cả lộ tuyến được vẽ lại, có cả ghi chú bên cạnh, nét vẽ không sặc sỡ khoa trương mà mang phong cách khá lạnh lùng: lộ tuyến được vẽ lại cẩn thận, quãng đường đi được mỗi ngày, điểm dừng chân, điểm cần chú ý đều được ghi lại. Cũng có những chỗ đánh dấu hỏi, thể hiện những giả thiết đặt ra cần kiểm chứng.

Bảo sao anh luôn phân tích vấn đề rất chuẩn lại ngắn gọn súc tích, không hề dài dòng.

Xương Đông lại gần, cất dao khắc và miếng da khắc dở vào rương. Diệp Lưu Tây hỏi anh: “Khi nào chúng ta quay lại đồi Bạch Long?”

Xương Đông nói: “Quay lại đồi Bạch Long chỉ cần xuôi theo quốc lộ Hala, nhưng quan trọng là nếu quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chỉ dẫn như gò đất, quan tài, vết bánh xe… thì sao chúng ta biết được tiếp theo nên làm thế nào? Chẳng lẽ cứ liên tục trích máu cô đi ra đi vào sao?”

Anh cảm thấy cần tìm được điểm đột phá.

Diệp Lưu Tây hỏi anh: “Vậy anh tính làm thế nào bây giờ.”

“Cứ ra ngoài hỏi thăm về Ngọc Môn quan thôi, kiểu gì cũng có người biết ít nhiều.”

Nếu đám người nọ nhập quan bắt đầu từ triều Hán thì cho tới nay đã qua hai ngàn năm. Ngọc Môn quan đã sớm thành tinh, qua bao nhiêu năm như vậy, có lẽ sẽ có không ít lời đồn đại.

Qua một lúc, Diệp Lưu Tây sau khi đem xe dụng cụ về phòng để đồ liền cùng Xương Đông ra ngoài ăn cơm.

Đi qua bãi đỗ xe, Xương Đông lưu tâm nhìn qua thấy xe Đường mập vẫn chưa quay lại.

Anh chọn quán chuyên gà Tân Cương gần khách sạn; còn chưa đến giờ ăn cơm nên bên trong rất ít người. Hai người chọn chỗ gần cửa sổ, gọi gà hầm khoai tây và ớt chuông cỡ vừa, hai suất mì trộn chua cay và đậu sốt chua.

Vốn còn cảm thấy không đủ nhưng Diệp Lưu Tây lại nói: “Thế này đủ rồi, bình thường tôi cũng không ăn nhiều thế.”

Bữa cơm này không tính là phong phú nhưng vẻ mặt cô rất thỏa mãn.

Đồ ăn bưng lên, hai người tập trung ăn uống. Nắng rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua kính cửa sổ chiếu lên người Diệp Lưu Tây, nhuộm vàng những sợi tóc cô mềm mại.

Động đũa không lâu thì có điện thoại Đường mập gọi đến, Xương Đông cũng không để ý, tiện tay bắt máy: “Alo?”

Đầu dây bên kia không phải tiếng Đường mập, chất giọng khàn mà thô, nghe qua cũng đoán được là người đã có tuổi nhưng sức khỏe còn rất tốt: “Có phải Xương Đông đó không?”

Xương Đông chậm rãi đặt đũa xuống, hỏi: “Ai đang nói vậy?”

Diệp Lưu Tây đang gắp mì cũng dừng đũa.

“Tôi họ Liễu, tên gọi Liễu Thất.”

“Ông có quan hệ với Hôi Bát à?”

Liễu Thất cười rộ lên: “Quả nhiên là thanh niên nhanh nhạy, tôi và Hôi Bát là đồng hương, tính ra còn có quan hệ thân thích. Hắn gặp chuyện thì tôi chiếu cố hắn, còn hắn phát tài thì tôi cũng được thơm lây.”

Xương Đông ừ một tiếng, hỏi: “Vậy vì sao lại muốn gặp tôi?”

Liễu Thất không đổi giọng: “Người anh em, không cần đa nghi, tôi chỉ tìm cậu hỏi vài chuyện. Đám thủ hạ của Hôi Bát toàn một lũ phế vật, người chết nhưng thi thể cũng không tìm về được, lại còn bịa ra một đống chuyện hoang đường. Tôi không thích nghe những lời ấy nên muốn tìm người minh mẫn nhanh nhạy để hỏi cho rõ.”

“Ông không gây khó dễ cho bạn tôi đấy chứ?”

“Không có, tôi rất khách khí mời cậu ta qua, chẳng qua tự cậu ta kích động, tự gây ra ít va chạm, nhưng vẫn ổn.”

“Gặp nhau ở đâu đây?”

“Đại Đông quan, đối diện tiệm sửa xe, có treo cờ chữ Thất, gọi là Thiên Cống Địa Hồ. Cậu cứ hỏi sẽ thấy, cả chiều nay tôi đều ở đây.”

Xương Đông nhìn thoáng qua Diệp Lưu Tây: “Tôi dẫn người đi cùng được không?”

“Bạn bè thì tùy cậu, chỉ cần đừng mang theo cảnh sát là được.”

“Vậy gặp lại sau.”

Xương Đông ngắt điện thoại, bảo Diệp Lưu Tây: “Ăn cơm trước đi.”

Diệp Lưu Tây gắp miếng mì cho vào miệng: “Đường mập ăn quả đắng rồi chứ?”

“Bảo cậu ta tìm đồng hương cho gã điên, còn chưa gọi mấy cuộc điện thoại đã lòi ra một người, lại còn đúng dân bản địa. Sớm nên nhận ra làm gì có chuyện khéo như vậy.”

“Có khó giải quyết không?”

“Đối phương thản nhiên như vậy thì chúng ta cũng không cần nôn nóng.”

Đại Đông quan.

Tiệm sửa xe hôm nay không làm việc, ngã tư đường vô cùng yên tĩnh, đột nhiên cửa kính nặng trịch của Thiên Cống Địa Hồ mở ra, bên trong ồn ào tiếng người.

Tiếng xào bài nhốn nháo không ngừng, người phục vụ bưng mâm trái cây đi xuyên qua đám đông. Bên mỗi bàn đều có một cô gái son phấn đậm đà – gọi là “hỉ cô” vừa bồi khách nói cười vừa tùy lúc mà giở trò mánh khóe, thi thoảng còn được khách bo cho vài đồng, mà ngộ nhỡ có gặp người hợp nhãn thì có thể đưa đẩy tùy hoàn cảnh.

Có người dẫn Xương Đông và Diệp Lưu Tây xuyên qua gian chính, tiến vào căn phòng cuối cùng ở hành lang khu phòng VIP.

Cửa đầy ra bên trong có một bàn trà, vốn là bàn chơi bài phủ vải bố trắng, bên trên đặt sẵn chén trà, miệng chén thoáng có hơi nước bay lên.

Người đàn ông ngồi cạnh bàn khoảng năm mươi tuổi, mặc áo bông màu đen, dáng ngồi ngả ngớn. Ông ta nhìn hai người, chỉ nói: “Ngồi đi.”

Từ giọng nói nghe ra người này chính là Liễu Thất, quả nhiên cũng chưa quá nhiều tuổi.

Xương Đông ngồi xuống đưa mắt nhìn quanh. Trong phòng ngoại trừ Liễu Thất chỉ có hai, ba thủ hạ. Anh hỏi:

“Cậu bạn của tôi đâu rồi?”

“Đã tới rồi.”

Qua một lát, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân. Xương Đông quay đầu nhìn liền thấy Đường mập đang đi vào. Mặt mũi hắn bầm dập cả, khóe miệng rỉ máu, chân đi khập khiễng.

Thương thế kiểu này không giống “tự mình gây ra” như Liễu Thất nói. Xương Đông còn chưa kịp mở miệng Diệp Lưu Tây đã đẩy ghế tiến lên.

Vành mắt Đường mập đỏ lên, ngập ngừng gọi: “Tây tỷ.”

Diệp Lưu Tây nói: “Cậu là cái thứ không có tiền đồ, để tôi nói cho cậu biết; lỡ như bị chó dại đuổi thì phải xem tình hình, đánh được thì đánh chết luôn, đánh không lại thì phải ra vẻ đáng thương, cười hề hề làm lành, chờ nó mất cảnh giác thì cầm gạch phang cho nó chết, hiểu chưa?”

Lời nói khôi hài, Đường mập buồn cười mà không dám, cơ mặt co quắp lại, vô tình động phải vết thương ở khóe miệng, đau điếng người.

Diệp Lưu Tây dựa lại vào ghế, mắng: “Rõ là không có tiền đồ, làm mất mặt tôi.”

Mắng xong lập tức trở mặt, quay sang cười vô hại với Liễu Thất: “Ngại quá, để ông anh chê cười rồi.”

Liễu Thất đánh giá cô một hồi: “Là Diệp tiểu thư đúng không? Tôi cũng nhiều năm không bôn ba trên đường rồi, cô có tên trên sổ nhưng tôi cũng không quá quan tâm. Mấy ngày nay tôi có hỏi thăm lai lịch cô một chút, nghe người ta nói cô vài năm vừa rồi chạy xe tải, ba lần gặp cướp đường thì cô thu ba ngón tay của người ta còn tuyên bố kẻ nào dám rình rập cướp xe cô thì cô chặt đầu kẻ đó, xuống tay đủ tàn nhẫn ngoan độc.”

Diệp Lưu Tây hơi run lên.

Liễu Thất nâng chén trà, khẽ thổi qua rồi nhấp một ngụm:

“Khu vực không người, cô một thân một mình chạy xe, đám người xuống tay với cô mang tâm tư gì cũng quá rõ ràng, bị cô chặt một ngón tay cũng chẳng oan uổng. Tuy nhiên nơi này là nội thành, chúng tôi làm việc theo quy củ.”

Những lời này Diệp Lưu Tây nghe không vào tai.

Chặt ngón tay người khác? Cô của những năm đó so với hiện tại không chỉ ngoan độc hơn mà còn hoàn toàn không để ý tới pháp luật.

Chợt nghe Xương Đông ở một bên gọi: “Lưu Tây?”

Cô nhìn về phía Xương Đông.

“Cô giúp Đường mập xem qua vết thương đi, không lát nữa đi ra ngoài chẳng ai nghĩ cậu ta tự gây ra mà đều sẽ cho rằng cậu ta bị người ở đây đánh cho xem. Thất gia, ông không ngại cho chúng tôi mượn hộp thuốc chứ?”

Liễu Thất cười cười, tỏ ý bảo thủ hạ đi lấy.

Xương Đông nói thẳng: “Đám tay chân của Hôi Bát, còn cả Đường mập, bấy nhiêu con người chắc chắn đều đã nói rõ sự tình rồi, vậy ông còn cần tìm tôi làm gì?”

Liễu Thất đặt chén trà xuống bàn.

“Chúng đều nói từ gò yardang đào ra quan tài, Hôi Bát muốn khai quan liền bị xẻng bay tới cắt ngang cuống họng, những chuyện này cậu tin được không? Lại còn nói Diệp tiểu thư đây cũng khai quan nhưng lại bình yên, vậy sao Hôi Bát lại chết được?”

Xương Đông thầm cười khổ, chuyện này nói ra thì đúng là rất hoang đường.

“Càng ly kỳ là lúc hỏi vì sao không mang thi thể Hôi Bát về, chúng lại nói là không tìm thấy. Cái chỗ đồi Bạch Long tôi cũng từng đi qua rồi, vài năm trước tôi chuyên đi bắt rắn. Ở Lop Nur có rắn hổ mang, tôi bắt không ít nên mới có cái danh Liễu Thất như bây giờ.

Xương Đông hiểu ngay. Trước kia ngoài kỹ viện gánh hát còn nghề trộm mộ cũng cúng Ngũ đại tiên, tôn xưng là “gia”. Ví dụ như Hoàng Đại gia là con chồn, Hồ Tam gia là con hồ ly; mà Liễu Thất là chỉ con rắn.

“Cái chỗ ấy đừng nói là rắn, đến chim may lắm mới thấy một con. Vết xe đi từ năm trước năm sau còn tìm lại được. Thi thể nằm ở đó cùng lắm chỉ thành thây khô, sao có chuyện sau một đêm biến mất được?”

Xương Đông cũng không phản bác lại, chỉ hỏi: “Vậy Thất gia đây cho rằng đã phát sinh chuyện gì?”

Liễu Thất chỉnh lại áo bông trên người: “Tôi nghĩ sao à. Chắc là đào ra đồ vật là thứ tốt, tôi gặp nhiều rồi, người vì tài dễ nổi lòng tham làm thành chuyện xấu.”

Xương Đông muốn cất lời nhưng Liễu Thất ra hiệu, tỏ ý mình còn muốn nói tiếp.

“Nhưng mà tôi không hiểu, thằng Sún nếu hại Hôi Bát thì lẽ ra phải nó phải trốn đi rồi chứ sao còn quay lại đây xin phép tôi được. Với đầu óc của nó thì hoàn toàn có thể biên ra mấy chuyện tà ma quỷ quái, thế nhưng người anh em của cậu vốn chẳng thân thiết với thằng Sún đến mức thông cung. Bây giờ mời hai người tới, thế mà cũng lại nói giống hệt nhau… Vậy nên tôi cho rằng việc này là thật.”

Xương Đông không đổi sắc mặt: “Đã là thật, vậy chúng tôi đi được rồi chứ?”

Tên thuộc hạ mang hòm thuốc tới, Liễu Thất nói: “Không vội, không phải Diệp tiểu thư còn muốn giúp cậu Đường mập bôi thuốc sao? Hơn nữa tôi còn chuyện này muốn kể cho cậu.”

“Chuyện này phát sinh đã hơn mười năm trước. Khi đó tôi còn bắt rắn ở Lop Nur; có một ngày bỗng dưng gặp được một người mặt mày nhếch nhác, trên lưng vác một cái bao tải, trong bao tải cũng không phải chứa thực phẩm đồ ăn mà toàn là sách, giấy. Người này nói hắn ta chỉ thích tìm đến những nơi hẻo lánh kỳ quái để ghi lại những chuyện quỷ dị.”

.

.

.

P.s: Bữa chiều 29 Tết, dọn dẹp xong xuôi mọi thứ rồi mình tranh thủ đi làm bộ nail rõ dài, gắn đá bling-bling các kiểu. Hôm nay tới văn phòng khai xuân xong xuôi, mở máy tính lên mới nhớ ra móng tay dài quá không có gõ bàn phím được. Thế là mất thêm 30’ ngồi bấm gọn móng lại. Tiếc bộ nail lắm á mà phải chịu. Khổ tâm hết sức. T___T